Toàn bộ ánh sáng màu máu đều là hình ảnh, không bao lâu sau, ánh sáng mạnh đã tản đi, có hai bóng người ngã xuống giữa vòng tròn giả kim.
Khoảng nửa phút sau, một bóng người tóc vàng đứng lên trước.
"Sao lại thế được… Sao! A…" Andrew nhìn thấy da mình đang dần trở nên khô như vỏ cây, tóc cũng bắt đầu bong ra thành từng mảng, hắn điên cuồng gào thét.
Mấy giây sau, Arthur cũng bò dậy từ dưới đất. Nhìn từ bên ngoài, gã cũng không có gì bất thường. Chỉ có điều lúc này ánh mắt Arthur đờ đẫn, hắn nhìn người anh em trước mắt mình không nói lời nào.
"Tại sao… Sao lại như vậy chứ?" Andrew gào thét: "Vòng tròn giả kim không thể bị lỗi được, đáng lẽ ra chúng ta phải thành công rồi chứ, tại sao mình lại… A…" Lúc này, sự đau đớn bắt đầu ập đến trên cơ thể hắn. Sự đau đớn lúc này còn vượt xa cả giới hạn chịu đựng của người bình thường.