"Ha! Ta biết ngay mà!" Phong Bất Giác nghe vậy liền lạnh giọng quát tháo: "Yêu nghiệt! Còn không mau hiện chân thân!" Anh quát tháo rất có khí thế, nhưng hành động vẫn không hề có ý tiến lại gần đối phương.
Con quái vật đó cũng rất dứt khoát, nếu đã không giả vờ tiếp được nữa thì nó cũng từ bỏ sự ngụy trang sứt sẹo này. Chỉ thấy gương mặt vàng vọt nhăn nheo đó nhanh chóng biến đổi, toàn bộ những nếp nhăn thô ráp và dày đặc trên mặt đều biến thành hoa văn vỏ cây.
Không bao lâu sau, cái đầu "trốn" sau cái cây và cánh tay vươn ra kia liền biến thành hai cành cây trên thân cây. Còn trên phần đầu cành cây biến thành "cánh tay" kia có treo một cái chuông nhỏ.
Cùng lúc đó, trên thân cây, ở phía hướng về Tự Vũ, bỗng nhiên xuất hiện hai khe nứt hẹp dài, có màu như màu máu đen. Nó giống như một đôi mắt, dữ tợn mở ra, mí mắt của nó chính là vỏ cây, còn dưới lớp vỏ cây lại thực sự có một đôi đồng tử khổng lồ màu mực.