Em trông tôi có vẻ nghèo lắm sao?
Lâm Giang liếc nhìn Thi Yến và nói: "Tôi sẽ thanh toán cho em nếu em tiêu hết chỗ này."
Ah… Mình đang tưởng tượng cái gì vậy? Tại sao anh ấy có vẻ như đang chế giễu mình vậy?
Thi Yến khẽ thì thầm, "Em chỉ lo anh sẽ chết đói ở trường nếu dành toàn bộ tiền tiêu vặt của mình ở đây thôi mà."
Tiền tiêu vặt? Là cái gì vậy? Mình không hề nhận được bất cứ gì giống như thế trong nhiều năm rồi.
Nghe những lời đó, Lâm Giang không thể tự nói với Thi Yến là bất kỳ dự án nào anh đảm nhận sẽ kiếm cho anh mức lương tối thiểu sáu chữ số.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Giang chỉ có thể nói vòng nói vo để xoa dịu những lo lắng của Thi Yến, "Đừng lo lắng. Nếu không đủ tiền, tôi luôn có thể bán chiếc xe của ông nội đang nằm ở bãi đỗ xe kia mà."
"..." Thi Yến cảm thấy câu pha trò của Lâm Giang thật nhạt nhẽo.