Tịch Hạ Dạ cho mấy tấm hình vào trong tệp, nhưng sự sợ hãi thì vẫn còn hiện diện trên gương mặt cô, cô lặng lẽ nhìn anh mà không nói một lời.
Còn gương mặt Mộ Du Thần thì vẫn bình tĩnh và lạnh lùng, một lát sau khi anh nói, anh lái xe chạy từ từ trên con đường rộng thênh thang, rồi anh mới tiếp tục trầm giọng nói, "Không phải em vẫn luôn muốn biết về vụ tai nạn sao? Nó được viết rất rõ ràng trong đó rồi, anh chắc em sau khi đọc xong em cũng biết sơ sơ nó bắt đầu và kết thúc như thế nào."
Tịch hạ Dạ hít một hơi thật sâu và bỏ cái tệp về lại chỗ cũ, cô cho một tay lên ngực và nói, "Lăng Thiên... lúc cậu ấy qua đời chắc hẳn là đau đớn lắm, em…"
"Em có nhớ chuyện mà anh nói với em mấy ngày trước không?"
Anh nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy những ngón tay có hơi lạnh của cô rồi khẽ hỏi.
Tịch Hạ Dạ nghĩ lại một lúc, rồi chuyện mà anh nhắc với cô vụt lên trong tâm trí cô.
"Anh muốn nhờ Thám tử Trương giúp sao?"
Tịch Hạ Dạ quay lại nhìn.