Mộ Du Thần và Tịch Hạ Dạ đều nhìn thấy những gì đã xảy ra.
Kỳ Phong đóng nắp chai, anh ta liếc qua Kỳ Uy Nhi, Tịch Hạ Dạ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí ấy ngay cả từ khoảng cách xa!
Đó không phải là ánh mắt của một người đàn ông!
Sau một lúc, Kỳ Uy Nhi đã khá hơn, Cổ Linh Sa ôm Kỳ Uy Nhi trên tay và khóc trong sự lo lắng, "Uy Uy! Con dọa mẹ sợ đến chết đấy! Lần sau con phải cẩn thận! Mẹ biết làm như thế nào nếu có chuyện gì chẳng hay xảy ra với con ? "
Đôi mắt của Cổ Linh Sa đỏ ngầu, cô ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào ba người.
"Tất cả là lỗi của bọn chúng! Chính là bọn chúng!"
Cổ Linh Sa nghiến răng ken két và giận dữ nói.
Kỳ Uy Nhi có vẻ không ổn lắm, cô bé đẩy Cổ Linh Sa đi và cô bé đã thấy nét mặt hung dữ trên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình, Uy Uy run rẩy rồi lùi lại vài bước, cô bé liếc nhìn Kỳ Phong, rồi nhìn Mộ Tử Thụy.