Kỳ Liệt đã vạch rõ ranh giới giữa họ!
Mặt Cổ Linh Sa tái xanh khi nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng. Cô ta nhắm mắt lại và lấy hơi rồi quay đầu qua hướng khác, không biết phải nói gì với anh cả.
Kỳ Khởi Minh quan sát cuộc trao đổi của hai người. Không thể chịu đựng cảnh Cổ Linh Sa bị như vậy nữa, ông ta liền nhăn mặt và lớn giọng, "Sao mày dám nói thế hả Kỳ Liệt?"
Kỳ Liệt không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. "Sự thật mất lòng. Đừng có lúc nào cũng đổ lỗi mọi chuyện cho người khác. Ông muốn tôi làm gì thì nói nhanh vì tôi không có nhiều thời gian đâu. Lát nữa tôi còn có hẹn nữa!"
"Kỳ Liệt, em biết là anh không vui vẻ gì với em, nhưng anh không nghĩ là anh đang bảo vệ cho Tịch Hạ Dạ hơi quá sao? Em hy vọng là hôm nay anh có thể giải thích rõ ràng ngay trước mặt Chú Kỳ! Tịch Hạ Dạ đã làm gì mà anh lại bảo vệ cô ta đến thế?! Anh không biết mâu thuẫn giữa bọn em sao?"