Mộ Du Thần không hề hứa hẹn, anh chỉ nhắm mắt mà không nói thêm gì, một lát sau, anh cầm lấy điều khiển và bật TV lên…
Tịch Hạ Dạ cảm thấy có chút lạ nên cô cũng dừng cuộc nói chuyện lại.
"Mọi chuyện giữa bọn anh không đơn giản như vậy đâu, không phải chỉ cần gặp mặt nói chuyện là có thể giải quyết được vấn đề, ngay cả khi anh sẵn sàng quên đi chuyện đã xảy ra, họ cũng sẽ không buông tha cho anh dễ dàng như vậy, không có nhiều hướng để giải quyết lòng thù hận của họ, điều duy nhất mà anh có thể làm là đương đầu với họ cho đến phút cuối."
Anh tỏa ra cảm giác lạnh lẽo khi anh từ từ buông cô ra, anh rót đầy ly trà và hớp một ngụm, rồi anh đưa ly trà cho cô, ra hiệu cho cô nếm thử.
Tịch Hạ Dạ sững người một lát, lát sau cô cũng hớp lấy một ngụm.
Vị đắng chát tràn ngập trong miệng cô, cô gần như phun hết nước trà ra, nhưng cô kìm được bản thân và nuốt và lại, rồi cô nhăn nhó trả lý trà lại cho anh.