Mộ Du Thần không đi ngay, thay vào đó, anh lặng lẽ đứng ở cửa và lắng nghe hai mẹ con tiếp tục nói chuyện mãi, mãi đến khi bên ngoài tối hẳn anh mới nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng động hiển nhiên làm hai người sững người lại, rồi họ nhanh chóng nhìn về phía cửa.
"Cha!"
Mộ Tử Thụy gọi to.
Tịch Hạ Dạ nhìn theo bóng dáng cao lớn bước qua cánh cửa và cũng vui vẻ mỉm cười, "Em vừa định gọi cho anh để hỏi xem khi nào anh đến, cũng muộn rồi mà bài tập của Tiểu Thụy cũng sắp xong rồi, anh sắp xếp xe đưa con về Thẩm gia, không là ông lại lo đấy."
Mộ Du Thần gật đầu, rồi anh bảo Lịch Tư đưa Mộ Tử Thụy về nhà.
"Nếu Tiểu Thụy tiếp tục như vầy, tương lai thằng bé chắc chắn sẽ là một người vĩ đại!"
Tịch Hạ Dạ đột nhiên lên tiếng, "Em mong là Mộ Tử Thành khi lớn lên cũng sẽ thông minh vậy, có như thế chúng ta mới không phải lo lắng."