Tịch Hạ Dạ nở một nụ cười lạnh lùng. "Tôi không nghĩ rằng tôi có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của cô. Kỳ Liệt không phải là một kẻ ngốc. Cô nghĩ anh ấy không thể tự làm chủ suy nghĩ của chính mình hay sao?"
"Vậy thì, cô đang nói cô không làm bất cứ điều gì sao? Cô dám thề bằng mạng sống của con cô sao!" Cổ Linh Sa cười lạnh khi cô ta ném cho Tịch Hạ Dạ một cái nhìn dữ dội.
Tịch Hạ Dạ cau mày và gương mặt của cô tối sầm lại. Sau đó, cô trả lời với một giọng điệu đáng sợ, "Cô thực sự ác độc khi lôi con tôi vào những chuyện này đấy."
Cổ Linh Sa tiếp tục nụ cười thờ ơ của cô. "Có chuyện sao? Sợ hãi? Tại sao cổ không thề nếu cô không làm điều đó? Cô có dám thề không?"
"Tôi không cần phải thề thốt bất cứ điều gì với cô, Cổ Linh Sa. Cô không có vẻ gì là một kẻ ngốc. C6 thực sự nghĩ rằng chỉ bằng cách chửi thề, thì cô có thể chứng minh liệu tôi có làm điều đó hay không à? Nếu ai đó yêu cầu cô thề dưới danh nghĩa mạng sống của con cô, thì cô sẽ làm điều đó hả? "