Mộ Linh Sử về tới nhà với trái tim đập liên hồi. Cô chỉ bình tĩnh lại một chút khi thấy Ah Mo trong phòng khách.
"Có chuyện gì thế? Sao trông em tệ thế?" Ah Mo tiến về phía cô và nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn. "Em cảm thấy không khỏe à?"
Mộ Linh Sử lắc đầu khi cô đặt cái kính râm lên bàn rồi ngồi xuống ghế sô pha. Ah Mo nhanh chóng mang cho cô một ly nước.
Cô uống một hơi và đưa cái ly lại cho anh, do dự một lát cô mới thú nhận, "Ah Mo này, em nhận ra có người nào đó theo dõi em ngay trên đường về, mấy ngày nay em có cảm giác có ai đó đang theo dõi em từ trong bóng tối. Em cảm thấy có chút không thoải mái vì chuyện đó. Có chuyện gì xảy ra à? Họ là ai thế?"
Ah Mo sững người khi nghe tin này từ Mộ Linh Sử. Đôi mắt và biểu cảm của anh đều tối sầm lại, và anh ngay lập tức nhớ lại lời nhắc của Mộ Du Thần.
Anh đã quá bận rộn và hoàn toàn quên mất, nên anh không hề nói về chuyện đó. Đó là lý do…