Kỳ Khởi Minh đi về phía ông ta và dừng lại, bắt gặp ánh nhìn của những người khác. Đôi mắt ông ta chớp nhoáng chuyển từ tối sang sáng khi ông ta nhìn vào người đối diện mình.
Người đó cũng yên lặng đứng đó. Không hề di chuyển, người đó để yên cho Kỳ Khởi Minh nhìn mình từ đầu đến chân. Lát sau, ông ta chầm chậm kéo kính xuống để lộ sự uy nghiêm khác biệt và gương mặt cứng rắn điển trai. Đôi mắt sâu thăm thẳm kia không hề chứa đựng sự sắc lạnh, và toàn thân ông ta phát ra khí chất lạnh đến khó tả.
Ngoài Cổ Kỳ Vũ ra thì còn ai vào đây nữa?
"Có phải là ông không? Ông đã giết cô ấy đúng không?"
Ánh mắt u ám của Kỳ Khởi Minh Để lộ một tia địch ý khi ông ta lạnh lùng nhìn Cổ Kỳ Vũ.
Cổ Kỳ Vũ không trả lời. Thay vào đó, ông ta lại yên lặng tháo kính ra và quay lại nhìn Kỳ Khởi Minh với một nụ cười khẽ. "Trông ông có vẻ không quá buồn nhỉ. Không phải ông luôn ghét cô ta sao? Bất cứ ai có thể giúp ông giết phứt cô ta đi đều là tốt cho ông cả thôi mà."