Đêm đang dần muộn. Cơn bão đang dần nuốt chửng lấy màn đêm, cơn gió lạnh thổi qua làm rung rinh tấm màn bằng vải sa, khiến cho bóng của tấm rèm cứ thay đổi liên tục.
Bên trong căn phòng ngủ rộng rãi và ấm cúng, Kỷ Tử Đồng đang bên giường và lặng yên nhìn Tô Thần đang bận rộn bên tủ. Cô không biết phải nói gì vì đơn giản là cô không quen với việc đột nhiên phải ở chung phòng với một người đàn ông mà cô không thân thiết, nên cô chỉ đứng yên đó mà không di chuyển một chút.
Tô Thần đã xuất ngũ nhiều năm, nhưng có những thói quen không hề đổi từ khi còn trong quân ngũ như cái cách sắp xếp tủ đồ. Kỷ Tử Đồng thấy tủ đồ của anh rất ngăn nắp và gọn gàng. Ngay cả một phòng ngủ lớn thế này cũng rất sạch sẽ và không hề có thứ gì lệch vị trí cả.