Đây cũng là điều mà bà đã mong chờ từ rất lâu rồi. Liệu bà có được thấy ánh sáng rực rỡ sau những tháng ngày tăm tối kia không?
Hơn nữa, bà có thể cảm thấy Tịch Mộ Sơn còn lo lắng hơn cả bà nữa. Bàn tay ông đang nắm tay bà đang vã mồ hôi liên tục.
So với họ, bác sĩ trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều khi anh ta từ từ lấy băng gạc ra theo đúng quy trình rồi đặt lên cái khay mà cô y tá kia đang cầm.
Thẩm Văn Na vẫn nhắm mắt lại và chưa hề hé mắt ra. Bà chỉ cảm thấy có chút ánh sáng quanh đôi mắt bà bởi mọi trói buộc trước đó đều đã biến mất.
Vị Bác sĩ Harrison tóc vàng kia mỉm cười nhìn Thẩm Văn Na, rồi nói Tiếng Anh rất trôi chảy, "Bà Thẩm, giờ bà có thể mở mắt rồi. Từ từ mở mắt ra thôi. Lisha, ra kéo tấm rèm mở ra một chút đi."
"Vâng," Cô y tá đáp lại, rồi cô từ từ đi tới kéo tấm rèm mở ra một nửa, chỉ chừa lại một phần không mở.