Kỳ Liệt cảm thấy rắc rối không ngừng bủa vây mình. Anh đưa tay lên xoa trán còn đôi mắt thì lim dim. Một lúc sau, anh gật đầu rồi nói bằng giọng trầm, "Được rồi. Anh đi ra ngoài trước đi. Đúng rồi, nhớ gửi một lẵng hoa violet tới cho Sa Sa nhé."
"Cậu chủ Kỳ, hôm nay anh không định đi thăm cô Cổ sao? Sáng nay cô ấy có hỏi đến anh," Dương Thắng khẽ hỏi.
Kỳ Liệt cúi xuống để che đi sự cô đơn khẽ phảng phất trong ánh mắt. "Không, mấy ngày này tôi hơi bận. Bảo cô ấy nhớ tự chăm sóc."
"Vâng, thưa cậu chủ Kỳ! Thưa cậu, hôm nay là sinh nhật của Ngài Kỳ. Anh có muốn…"
"Không, cứ chuẩn bị giúp tôi một món quà rồi gửi qua đó. Lần sau, nhớ đừng có đem mấy chuyện vặt vãnh này ra làm phiền tôi. Giờ anh có thể ra ngoài được rồi đấy."