Khi Kỳ Liệt nghe thấy điều này, đôi mắt của anh tối sầm lại. Nỗi đau mà anh chôn sâu trong tim đột nhiên trỗi dậy như một cơn điên loạn. Anh muốn đến gần cô và ôm cô nói với cô anh nhớ cô và anh nghĩ cô đã chết rồi. Anh muốn cô biết rằng anh đã chịu đựng biết bao giằng xé cùng dằn vặt trong tim.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô ngay bây giờ, thì tất cả sự thôi thúc trong ngực bất ngờ tan biến. Anh không nói bất cứ điều gì cả. Thay vào đó, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô và anh từ từ thả lỏng vai của cô ra.
Kỳ Liệt chịu đựng nỗi thống khổ trong lòng và cay đắng hỏi: "Sa Sa, anh vẫn người gây cho em nhiều khó khăn như trước đây, phải không?"