Đặng Văn Ôn vất vả. Cuối cùng, bà ta mở mắt và nhìn cô một lúc lâu. Bàn tay yếu ớt của bà ta sau đó run rẩy khi nó với lấy Tịch Hạ Dạ bên cạnh, và hơi thở của bà ta trở nên hơi khẩn trương. Thậm chí bà ta không còn sức để nói một lời vì bà ta vẫn đang thở hổn hển.
Khi Tịch Hạ Dạ thấy bàn tay đó với lấy mình, cô im lặng một lúc trước khi cuối cùng cô thở dài và đưa tay ra để nhẹ nhàng nắm tay của mình. Không khí cứng nhắc đó đã khiến cô vươn tay ra cảm nhận được lòng bàn tay của bà ta. Tịch Hạ Dạ vẫn có thể cảm thấy bàn tay bà ta khẽ run rẩy trong lòng bàn tay hơi ấm.
Đặng Văn Ôn thở gấp nhiều lần khi bà ta nhìn Tịch Hạ Dạ với nhiều nỗ lực. Có một vài giọt nước trên khóe miệng khi bà ta nói với rất nhiều khó khăn, "Cảm ơn cháu ... Cảm ơn cháu đã đến ... Bà ... bà ... xin lỗi ..."