Khi Tịch Hạ Dạ thức dậy bởi tiếng ồn mà Mộ Du Thần tạo ra khi kéo rèm thì đã qua buổi chiều rồi.
Khi cô nghe thấy âm thanh đó, thì cô xoay cả người và nhìn sang người đàn ông đang ở ngay bên cạnh cửa sổ. Ánh mắt trời ấm áp chiếu vào bên trong, nhắc nhở người ta vẻ đẹp rực rỡ của cảnh quang phía bên ngoài.
Cô xoa đôi mắt ngái ngủ trong khi giọng nói vẫn có chút khản đặc. "Mấy giờ rồi vậy anh?"
"Bây giờ là hai giờ chiều rồi. Rửa mặt và xuống ăn gì đó đi em. Em thậm chí còn chưa ăn tối ngày hôm qua đấy. Em phải tự chăm sóc bản thân mình chứ."
Anh bước đến và đặt tay lên trên trán cô trước khi cô kịp phản ứng. "Ừm, bây giờ em đã khỏe rồi đấy. Triệu chứng đau họng cũng sẽ tốt hơn nếu em uống nhiều nước, và em vẫn cần phải uống thuốc đấy nhé."
Khi Tịch Hạ Dạ ngồi dậy và cử động một chút, cô chú ý thấy toàn bộ cơ thể đều đau ê ẩm và cảm thấy không dễ chịu một chút nào.
Chắc chắn là vì tối ngày hôm qua.
Cô lườm anh.