Không khí xung quanh đột nhiên im lặng. Lâu lâu lại có những âm thanh được phát ra khi thịt bò được nướng chín.
Tịch Hạ Dạ im lặng nhìn cô em dâu của mình Mộ Linh Sử và cô thấy rõ nỗi buồn và sự u ám hiếm hoi trên khuôn mặt của Mộ Linh Sử. Sau đó, Tịch Hạ Dạ nhẹ nhàng nắm bàn tay đang được đặt trên bàn ăn. "Chị xin lỗi, có lẽ chị không nên đề cập đến nó."
Khi nghe điều này, Mộ Linh Sử ngay lập tức mỉm cười rồi lắc đầu khi cô nâng ly rượu vang của mình lên và mời chị dâu. Hai chị em uống một ít rượu rồi cầm ly rượu bỏ xuống bàn.
"Không sao đâu chị, tất cả cũng đều là quá khứ rồi. Thậm chí khi chị nhắc đến thì em cảm nhận như mình quay về lại quá khứ một lần nữa," Mộ Linh Sử nói một cách bình tĩnh và mặt cô bắt đầu đỏ lên. Trên mặt của Mộ Linh Sử có một vết sẹo, nhưng giờ chính vết sẹo đó khiến gương mặt có vẻ hơi hung dữ. Vì lý do nào đó, ánh mắt của Mộ Linh Sử cũng trở nên cô đơn và ảm đạm, và Tịch Hạ Dạ cảm thấy trái tim cô đau nhói trước cảnh tượng này.