Tịch Hạ Dạ vừa lắng nghe vừa cau mày và nhìn theo hướng đó một lúc lâu. Khi cô quay trở lại về phía Mộ Du Thần thì cô nhận ra anh đã đảo mắt liên tục giữa hai tấm ảnh và giờ đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bức tranh của Mộ Lăng Thiên trên bia mộ. Trên gương mặt của anh thể hiện rõ nỗi cô đơn và nỗi buồn.
Tịch Hạ Dạ bước tới và nhẹ nhàng kéo Mộ Du Thần đứng dậy.
"Cũng đã trôi qua 5 năm rồi, nhưng tai nạn năm đó vẫn không phai mờ theo thời gian. Thay vào đó, nó càng trở nên khó quên hơn. Những người vẫn còn sống không nhất thiết phải cảm thấy tốt hơn những người chết đi", Mộ Du Thần đột nhiên nói với tiếng thở dài.
"Ừmm, em hiểu được nỗi đau này quá lớn đối với anh và anh cần rất nhiều can đảm để tiếp tục sống, nhưng đây là điều không ai có thể giúp anh được. Như anh đã nói, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nếu không thì chúng ta có thể làm gì khác?" Tịch Hạ Dạ nhẹ nhàng trả lời.