Cộp!
Khi Lịch Tư biến mất ở cửa phòng, thì Chu Tử Mạc và Tố Nam vội vã chạy đến.
"Hạ Dạ! Hạ Dạ! Cậu sao rồi? Cậu có bị sao không?"
Tố Nam hoảng sợ cực điểm. Trước khi Tịch Hạ Dạ kịp phản ứng, thì cô ấy đã hoảng loạn chạy vào vào và ôm chặt lấy cô.
Tịch Hạ Dạ hít một hơi sâu. Nỗi sợ hãi trong đôi mắt của cô vẫn chưa biến mất hết, nhưng cô vẫn vỗ vai của Tố Nam. "Đừng lo, tớ không sao, tớ không sao!"
Cô quay sang nhìn Mộ Du Thần và chú ý anh giấu tay mình ở phía sau. Cô nhanh chóng quay ngay sang anh và nắm lấy cánh tay trái của anh đang cuộn lại trong tay áo chỉ nhìn thấy vết máu bị cắn!
"Anh bị cắn rồi!" Tịch Hạ Dạ sợ hãi hét lên và cơ thể cô run rẩy! "Đi bệnh viện mau!"
Trái tim của cô hoảng hốt đập liên hồi không ngừng nghỉ. Cô dìu Mộ Du Thần và chuẩn bị bước ra ngoài.
"Anh không sao mà!" Mộ Du Thần cau mày kéo lưng áo cô lại. "Đừng lo!"