Tịch Hạ Dạ nhìn vào chiếc xe có Tô Thần và những người khác ngồi ở bên trong, cô thắc mắc: "Chúng ta lừa họ như thế này có ổn chút nào không?"
"Có gì đâu chứ? Nếu bọn họ thực sự ở đây để quấy rối thì tối nay chúng ta sẽ không có thời gian riêng tư chút nào cả!"
Chưa để cô kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng mở cửa và bước ra khỏi xe. Anh nhấc bổng cô lên trong vòng tay của mình rồi họ cùng nhau trở về phòng.
Khi vừa về đến phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sofa. Sau đó, anh rót cho cô một cốc nước rồi ân cần cởi từng chiếc giày ra khỏi đôi chân hơi sưng của cô. Đúng như anh dự đoán, có lẽ là do đứng cả đêm nên những ngón chân xinh đẹp của cô mới sưng lên như vậy.
Thấy anh nhìn chằm chằm vào đôi chân sưng lên ấy, cô lúng túng cọ quậy ngón chân. Liếc nhìn anh một cái, cô lầm bầm: "Em đã đứng quá lâu rồi. Em không nghĩ đám cưới lại có thể mệt mỏi như thế này."
"Vậy em nghĩ nó thoải mái lắm sao?"