Cảm nhận được vòng tay cô siết chặt qua eo, thì anh vòng tay ôm cô chặt hơn.
"Em thực sự thấy hạnh phúc. Anh sẽ đối xử tốt với em mãi chứ?" Cô hỏi bằng giọng khàn khàn. Thứ hạnh phúc này hơi mơ hồ và cô sợ một ngày nào đó khi thức giấc, thì cô chợt nhận ra tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ. Nếu đây là một giấc mơ thật thì cô thà chìm trong mơ mãi còn hơn.
Hơi ấm này sẽ luôn ở đây chứ?
"Tất nhiên, anh mãi là của em mà, Hạ Dạ," anh thì thầm vào tai cô làm trái tim cô dịu lại. Bỗng cô chực òa khóc.
Anh nhẹ nhàng nâng cô dậy và cười khúc khích. "Hôm nay là ngày hạnh phúc của chúng ta. Sao em lại khóc? Lẽ ra ta phải ăn mừng đám cưới mới phải chứ. Nếu em thực sự trân trọng anh thì hãy đền bù cho anh trong đêm tân hôn tối nay, được chứ?"
"Không đời nào!" Cô quay đầu đi, khuôn mặt ửng đỏ.