Tịch Mộ Sơn hít một hơi thật sâu và nhìn Tịch Hạ Dạ một cách đầy tội lỗi: "Cha xin lỗi hai mẹ con. Cha đã phạm quá nhiều sai lầm''.
Ông nhớ lại những gì Mộ Du Thần đã nói.''Con biết cha sợ thất bại. Sợ rằng mẹ sẽ từ chối nên cha không dám đương đầu.''
"Hạ Dạ và con sẽ luôn coi cha là cha của của chúng con, dù cha có tiến tới với mẹ hay không, chúng con vẫn luôn ở phía sau cha.''
"Con mong cha có thể bù đắp tình cảm gia đình mà mẹ đã thiếu suốt trong hai mươi năm qua.''
Trái tim vơ vẩn của ông cuối cùng cũng đã tìm được nơi để dừng chân. Ông liếc nhìn Tịch Hạ Dạ và Mộ Du Thần.
Du Thần, người đang cầm chiếc ô, gật đầu với ông. Ánh mắt anh ánh lên sự khích lệ và lòng tốt.
"Chúng con đã làm những chuyện có thể làm. Phần còn lại phụ thuộc vào cha." Tịch Hạ Dạ cười mỉm, cô đặt bó hoa trắng trên ngực xuống mộ. Cô quay lại nói với Mộ Du Thần: "Chúng ta về thôi".
Anh gật đầu và nhìn sang Tịch Mộ Sơn, ông hất cằm. Anh quay lại đi với Tịch Hạ Dạ.