Mặt trời ấm áp vươn lên cao, khiến làn sương mờ hạ thấp, toàn bộ biệt thự Maple chìm trong bầu không khí mềm mại và say đắm.
Làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua, từ từ len lỏi vào vô số những khoảng trống, tấm màn treo khẽ đung đưa, không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa lan.
Hai vợ chồng trên giường vẫn đang ngủ say.
Theo lẽ tự nhiên Tịch Hạ Dạ hề không nhận rằng rằng mình yêu thích những cái ôm của Mộ Du Thần, tư thế ngủ của cô không có chút nào dè dặt, điển hình là hiện tại đây, nó không khác gì một con bạch tuộc ...
Mỗi khi thức dậy trước, anh đều phải dành nhiều cùng nỗ lực để kéo cô ra mà không đánh thức cô dậy.
"Ngài Mộ, ngày hôm nay em muốn ăn omelette cà chua, và khoai tây lát chua và cay..."
Một tay cô chống đầu và nhìn người đàn ông của mình mặc quần áo với đôi mắt mù sương.
"Em đã dậy chưa?"