Tịch Hạ Dạ ngăn Thẩm Nguyệt đang vung cây gậy của mình, cô hét lớn cảnh báo, "Ông ngoại!".
Khi cô hét lên, cô quay lại nhìn Tịch Mộ Sơn theo phản xạ và thấy bàn tay trái của ông đã sưng vù lên rồi. Cả bàn tay ông run lên trong đau đớn. Cây gậy đập trúng ngón tay của ông.Chắc hẳn rất đau.
Thế nhưng, biểu cảm của Tịch Mộ Sơn vẫn bình tĩnh. Chỉ có dấu hiệu cho thấy ông vẫn đang chịu đựng cơn đau hiện rõ giữa hai chân mày, và ông đang nhìn thẳng vào Thẩm Nguyệt còn đang nổi trận lôi đình kia.
Thẩm Văn Na lúc này cũng phản ứng lại. Bà nhanh chóng ngồi dậy và mở to hai mắt của mình. Bà cố gắng giơ hai tay mình ra. "Cha!"
"Anh còn dám đến đây cơ à? Anh coi như tôi chết rồi sao?"
Thẩm Nguyệt tay nắm chặt cây gậy còn đôi mắt già nua sắc bén thì bắn ra cái nhìn lạnh ngắt. Ông giận dữ nhìn Tịch Mộ Sơn.