Ngày hôm sau, Tịch Hạ Dạ tới bệnh viện từ sáng sớm. Cô gặp Tố Nam khi đang trên đường tới viện. Trông bạn cô đầy mệt mỏi và ăn năn.
"Tớ xin lỗi, Hạ Dạ, tớ không bảo vệ được Dì Thẩm. Vì tớ mà dì thành ra như vậy. Lúc đó tớ hấp tấp quá, lẽ ra tớ không nên chọc điên hai con khùng đó như vậy! Là lỗi của tớ, Hạ Dạ. Cậu đánh hay chửi tớ cũng đều chấp nhận cả. Tớ sẽ không ý kiến gì hết."
Ngay góc hành lang, Tố Nam đang khóc lóc nức nở. Mấy ngày nay cô lo lắng mãi và luôn tự trách mình rồi lại đấu tranh tư tưởng mãi để đối mặt với họ.
Tịch Hạ Dạ thoáng nhăn mày khi thấy Tố Nam đang khóc nức nở ngay đó. Cô nở nụ cười đắng chát rồi ôm bạn mình. "Cậu nói gì thế? Làm sao lại là lỗi của cậu được? Nếu cậu không coi bà ấy như mẹ cậu thì cậu đã không nói hộ bà ấy rồi. Tối qua mẹ có nói với tớ rồi còn lo là cậu sẽ nghĩ quá lên nữa. Vui lên đi! Cậu vẫn còn đang mang thai đấy."