Nghe Đặng Văn Ôn xác nhận, Huỳnh Tử Diệu và những người khác lại bị sốc thêm lần nữa. Dường như ai nấy đều không thể tin nổi đây là sự thật, tất cả mọi người đều quay lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua của Đặng Văn Ôn bằng ánh mắt dò xét và nghi ngờ. Rất nhiều biểu cảm khác nhau xuất hiện trên gương mặt bọn họ, lo lắng có, thất vọng có, nhưng tất cả đều rất khó để nhìn ra được.
"Bà nội…"
Thấy phản ứng của bà ta, Tịch Tâm Ý lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề đang đè nặng lên cả căn phòng. Từ trong giọng nói của cô có thể dễ dàng nhận ra được sự ấm ức, thêm vào đó là gương mặt đã tái nhợt càng khiến cô ta trông yếu đuối hơn.
Đặng Văn Ôn và Nhạc Linh Tư đều quay sang nhìn Tịch Tâm Ý, "Được rồi, dù sao thì khách cũng đang tới đây. Đừng bàn luận gì nữa, cứ chờ xem sao."
"Cháu sẽ… giữ thái độ đúng mực với chị hai… dù sao thì chị hai và anh rể cũng đang trên đường đến đây rồi…"