Tịch Tâm Ý vừa nói vừa níu lấy áo của Hàn Nhất Phong và ôm anh không buông. Gương mặt nhỏ bé dán lên tấm lưng rộng, giọng nói của cô khàn đi, "Cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không buông tay anh đâu, Nhất Phong. Em biết là anh vẫn còn đang giận. Tất cả đều là lỗi của em, em không hề trách anh. Anh có thể làm bất cứ việc gì mình muốn nhưng không thể ngăn cản em đi theo anh đâu!"
Khi Tịch Tâm Ý dùng tình yêu sâm đậm mà cô dành cho anh thốt lên những lời này thì đôi mắt cô ta đã ngân ngấn lệ. Cô cẩn thận di chuyển ra trước mặt anh trong khi cánh tay đang ôm lấy phần eo của Hàn Nhất Phong vẫn không chịu bỏ ra. Tịch Tâm Ý dùng đôi mắt giờ đây đã đẫm nước mắt nhìn Hàn Nhất Phong đầy yêu thương, "Trước đây anh đã luôn bao dung với em. Lần này hãy cho em được giúp anh thôi. Hãy để em theo anh đến tận chân trời góc bể.
Em sẽ ở bên anh đến cùng. Em chỉ hi vọng anh sẽ không từ bỏ tất cả những gì mà chúng ta có. Em yêu anh hơn bất kỳ điều gì trên đời này, Nhất Phong…"