Cuộc mây mưa của họ kéo dài đến gần sáng trước khi hai người chìm vào giấc ngủ.
Không gặp cô nhiều ngày như vậy thực sự khiến trái tim anh thổn thức. Anh nhớ cô đến mức có cảm giác cả ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực anh. Anh chỉ là không muốn buông cô ra. Có lẽ đây là cách duy nhất anh có thể làm để lấp đầy khoảng trống những ngày qua.
Lúc đầu, Tịch Hạ Dạ định nói gì đấy với anh nhưng rồi những ham muốn của anh không thể ngừng lại nên cô cũng quên về việc đấy luôn.
Màn đêm yên tĩnh nhanh chóng được thay thế bằng những tia nắng mặt trời đầu tiên. Có cảm giác như họ không ngủ được bao lâu thì bầu trời đã bắt đầu chuyển sáng. Những tia nắng ấm áp của mặt trời buổi sáng chiếu xuyên qua cửa sổ rồi từ từ di chuyển. Ánh sáng nhè nhẹ rải rác chiếu qua bức rèm cotton nhạt màu…
Không lâu sau thì buổi sáng kéo đến, trong khi hai người họ vẫn đang nằm ngủ và cuộn vào nhau.