Là Ah Mo
Tịch Hạ Dạ ngạc nhiên nhìn hai người từ từ bước vào. Cô nhớ rằng sáng nay khi cô gọi Ah Mo, anh vẫn ở Thành phố B. Không phải nói là ngày mai mới về sao?
Hai người họ nối tiếp nhau bước vào. Biểu cảm của Mộ Du Thần vẫn hoàn toàn thường lệ, nhưng có vẻ như anh có tâm sự.
"Anh đã đi đâu vậy?" Cô nhận lấy áo gió của anh, cau mày hỏi. Khi cô chạm vào chiếc áo khoác gió, nó ướt nhẹp.
"Đi đến ngoại thành một chuyến. Em ăn tối chưa?" Anh ngẫu nhiên choàng tay lên vai cô và đi vào trong nhà. Ah Mo cũng chào Tịch Hạ Dạ "Co chủ!"
Tịch Hạ Dạ gật đầu chào Ah Mo. Thấy họ trông có vẻ mệt mỏi, cô nói, "Em vừa trở về và tắm qua ... Em sẽ đi làm đồ ăn cho hai người."
Mộ Du Thần gật đầu anh quay sang nhìn Ah Mo "Ngồi đi nào . Ăn tối đã rồi về nhà. Uống với tôi tách trà đi."
Ah Mo gật đầu đồng ý lời mời. Anh gượng ra một nụ cười trên khuôn mặt ảm đạm của anh và nhìn Tịch Hạ Dạ đầy sự cảm tạ. "Được thôi, đành phải phiền cô chủ rồi."