Nhạc Linh Tư tái nhợt. Bà nắm chặt tay nhìn Tịch Mộ Sơn, càu nhàu:"Mộ Sơn, Tâm Ý không biết điều. Nó còn nhỏ dại. Ông đừng đổ lỗi cho nó…"
"Nó còn nhỏ dại? Nó chỉ mới ở tuổi thiếu niên mà nó đã học được những mánh khóe độc ác như vậy để vu khống cho chị gái của mình? Làm thế nào mà nó vẫn còn nhỏ dại? Nó từ một học trò trở thành bậc thầy sau khi được đào tạo bởi bà đấy."
"Cha, con đã nói rằng con thực sự không cố ý làm như thế mà!"
Tịch Mộ Sơn bắn một cái liếc một bên sang Tâm Ý. Rất nhanh chóng, ánh mắt ông chuyển sang Nhạc Linh Tư mang theo sự lạnh lẽo không hề che giấu trong đôi mắt tĩnh lặng của ông. "Nếu bà vẫn muốn giữ địa vị là vợ của Thị trưởng, tôi hy vọng bà sẽ yên vị và làm tốt vai trò của mình."
"Mộ Sơn, nghe em nói đã…" Nhạc Linh Tư khẽ rùng mình. Bà ngay lập tức đi đến bên và định giữ lấy cánh tay của ông. Nhưng ông chỉ nhấc cánh tay lên và dửng dưng quay đi. Do đó. ông đã không chạm vào cái gì cả.