Một số điện thoại xa lạ hiện trước mắt cô. Cô tính hỏi đây là ai thì anh chuyển điện thoại sang cho cô và nhẹ nhàng nói, "Của em đấy."
Lông mày Tịch Hạ Dạ nhướng lên và cô khẽ thì thầm, "Anh hành động như đồ dở ấy."
Cô vươn tay nhận lấy điện thoại di động và trả lời, "Xin chào?"
Khi nghe thấy giọng của cô, một giọng nói trầm khàn xen lẫn sự âm u khẽ cất lên, "Hạ Dạ, là anh đây…"
Nhận ra giọng nói của anh ta, Tịch Hạ Dạ cau mày. Cơ thể của cô căng thẳng và trong chốc lát, cô nói, "Tại sao anh lại gọi cho tôi?"
"Cái em đưa cho anh…Anh đã xem nó rồi…Anh muốn nói với em là…" Tông giọng của Hàn Nhất Phong hạ thấp xuống với chút thất vọng và chán chường.
Tịch Hạ Dạ dựa vào người Mộ Du Thần và ngồi xuống sofa. "Cái mà tôi đưa cho anh không có ý gì khác đâu. Tôi chỉ muốn làm vậy vì chính bản thân mình mà thôi. Bên cạnh đó, việc anh nhìn nhận nó như thế nào là vấn đề của riêng anh mà thôi."
"Dạ Hạ à, anh cũng…"