Khi thấy cô định đưa anh cái gì đấy, ngay lập tức Mộ Du Thần dừng lại và thoáng ngạc nhiên nhìn sang khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô. Dường như hiểu ra vì sao cô lại ngượng ngùng như thế, anh không nhịn được bật cười. Anh đảo mắt và nhìn vào cô. Sau đó, anh không vội vàng nhận lấy lá thư mà hỏi đầy ẩn ý, "Đây là thư tình phải không?"
Cô nghe anh nói và Tịch Hạ Dạ trợn mắt. "Em giống người màu mè như thế lắm sao?"
Anh cười và đưa ngón tay thon dài ra nhận lấy phong thư. Mở nó và anh kéo thứ bên trong ra.
Điều khiến anh bất ngờ đó là bức vẽ anh đang nằm trên sô pha đọc sách. Nó được vẽ rất thực ngoại trừ việc anh bị thu nhỏ bằng lòng bàn tay và được vẽ trên một tấm thiệp nhỏ.
Cô đã cố vẽ anh thật đẹp ư?
Mộ Du Thần nhìn chằm chằm tấm thiệp rất lâu. Ngay từ lần đầu, anh đã chú ý anh có vẻ thực sự cương nghị!