Cô hoài niệm nhìn về những cây xoài trong lòng tràn lên cảm giác thương xót.
Tất cả những năm tháng ấy bất ngờ trôi qua vội vàng như thế. Nhanh đến mức con người thậm chí còn không có thời gian để hồi tưởng. Cảm giác như buổi lễ tốt nghiệp chỉ vừa mới hôm qua. Ai có thể tưởng tượng được mười năm hay nhiều năm sau nữa mọi thứ sẽ trôi qua như thế nào?
Mộ Du Thần khẽ ngước lên và dõi theo ánh mắt cô để quan sát hàng cây hai bên đường. Một nụ cười yếu ớt bất chợt nở lên trên khuôn mặt anh, anh bình tĩnh nói "Hàng cây đó được trồng vào thời bọn anh còn tại trường, giờ thì chúng đã cao đến tầm này rồi. Tuy nhiên mọi thứ ở đây vẫn mang lại cảm giác khá quen thuộc. Cảnh vật không khác gì so với trước đây đã từng. Chỗ cây cảnh bên khuôn viên bây giờ trông khá khẩm hơn so với trước một chút rồi…"
Tịch Hạ Dạ gật đầu, vui vẻ đồng ý. "Bên khu phía tây hình như lại mọc lên mấy tòa nhà mớ nữa rồi…"