Khóe môi Mộ Du Thần khẽ nhếch lên đôi chút uốn thành một nụ cười tao nhã. Anh vui vẻ trả lời "Cha cháu luôn khen ngợi ông rất nhiều. Thưa ông, nhẽ ra chúng cháu nên đến thăm ông sớm hơn."
Nghe anh nói, Tịch Ký Dương dừng lại, khuôn mặt già nua lóe lên một nụ cười "Cháu là con trai của Đường Xuân…Vậy, làm sao hai đứa…Làm sao hai đứa lại đến với nhau?"
Tịch Ký Dương nhớ rằng lúc trước vào bữa tiệc sinh nhật của ông, Tịch Hạ Dạ vẫn….
"Anh ấy là tiền bối và cấp trên của cháu" Người trả lời là Tịch Hạ Dạ, cô đang nhìn Mộ Du Thần. Sau đó, cô lấy một chiếc tách và rót một ít trà cho anh. "Anh ấy rất tốt với cháu, vì vậy chúng cháu kết hôn. Thưa ông, không cần phải hỏi bất cứ điều gì đâu ạ. Chỉ cần chúc phúc cho chúng cháu là được."
Dừng lại một chút, cô nhìn lên Tịch Ký Dương và nói: "Cháu vẫn đang rất tốt. Cháu đã muốn quay về và thăm ông trước tết. Mẹ cũng đề cập đến chuyện này nhưng sau khi chúng cháu nghĩ lại…"