Dễ dàng nhìn ra cảm xúc hỗn hoạn của Huỳnh Tử Diệu từ ánh mắt đầy thất vọng của bà ấy đang nhìn chằm chằm vào Tịch Hạ Dạ. "Hạ Dạ, tại sao cháu không thể để mọi chuyện trôi qua đi vậy? Dì thực sự không muốn can thiệp vào chuyện giữa cháu và em gái cháu nhưng cách cháu cư xử thật khiến dì quá thất vọng rồi đấy. Bất kể vì lý do gì thì cháu và Nhất Phong cũng không thể quay lại với nhau được nữa, tại sao cháu cứ muốn trả thù chúng vậy?"
"Bà Hàn!" Không để Huỳnh Tử Diệu kịp dứt lời, Tịch Hạ Dạ đã cắt ngang lời bà nói. "Tôi nghĩ là kể từ khoảnh khắc mà Hàn Nhất Phong lựa chọn Tịch Tâm Ý, tôi đã làm rõ mọi chuyện với anh ta rồi cơ mà? Chuyện giữa chúng tôi đã kết thúc rồi, chuyện tôi có trả thù hay không là chuyện giữa tôi và nhà họ Tịch, chẳng liên quan gì đến bà cả. Tôi mong là bà đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, nếu không thì đến cả bà cũng sẽ bị ảnh hưởng đấy."