Sáng hôm sau, Tịch Hạ Dạ tỉnh dậy cảm giác cả cơ thể đều đau nhức.
Đưa tay dụi mắt rồi từ từ mở mắt ra, cô quay đầu nhìn sang nửa giường bên cạnh – không có ai ở đó cả.
Tịch Hạ Dạ hít vào một hơi thật sâu, nhớ lại những hình ảnh của cuộc mây mưa hôm qua khiến hai gò má cô bắt đầu đỏ ửng lên.
Mặc cho lời thỉnh cầu tha thứ của cô, Mộ Du Thần vẫn không chịu dễ dàng bỏ qua cho cô.
Tên chết tiệt!
Tịch Hạ Dạ bắt đầu cảm thấy tức giận. Còn đang chật vật vật lộn với việc đứng dậy khỏi giường, Hạ Dạ bỗng nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía này. Cô ngay lập tức kéo chăn lên che thân thể mình, nhìn về nơi phát ra tiếng bước chân ấy.
Mộ Du Thần bước ra từ phòng tắm, trông anh vẫn tràn đầy sinh lực, chiếc áo choàng ngủ đã được đổi sang một chiếc sơ mi đen quen thuộc
"Em dậy rồi à?"
Nhìn thấy đôi mắt đờ đẫn hiện rõ mệt mỏi của cô, Mộ Du Thần không nói gì cả mà bước về phía tủ quần áo, trên mặt lộ ra một điệu cười xấu xa.