Một sự im lặng bao trùm lên Tịch Tâm Ý ngay sau khi cô nói xong. Tịch Hạ Dạ để ý thấy ánh nhìn chằm chằm từ tất cả những người xung quanh, cô hơi cau mày. Suýt nữa thì cô quên mất hôm ngày là ngày gì rồi.
"Cô đang làm cái gì vậy? Hay tôi nên hỏi, mục đích của cô là gì? Tại sao cô phải làm thân với cô ấy rồi đòi hỏi cô ấy cho cô một cơ hội?" Một giọng nói bình thản phá vỡ sự im lặng. Là Mộ Du Thần, người vẫn giữ thái độ lạnh nhạt suốt từ khi sự cố xảy ra đến giờ.
Cầm chiếc khăn giấy từ Ah Mo, Mộ Du Thần vừa đưa nó cho Tịch Hạ Dạ vừa chất vấn Tịch Tâm Ý, mắt không rời khỏi cô ta dù chỉ một chút. Tịch Tâm Ý có cảm giác như thể không có nơi nào có thể giúp cô trốn khỏi ánh mắt ấy. Cô cúi mặt xuống trong nỗi lo sợ, cố tránh nhìn vào mắt Mộ Du Thần.
Không thể chịu nổi áp lực tỏa ra từ Mộ Du Thần thêm nữa, Tịch Tâm Ý phải vịn vào Hàn Nhất Phong đang đứng bên cạnh. Cô ta lắp bắp, "Chủ tịch Mộ, chị Hạ Dạ và em chỉ là có một chút… hiểu lầm mà thôi, nên…"