Cô lặng lẽ nhìn anh, khuôn mặt sáng ngời của cô lọt vào tầm mắt của anh. Trái tim anh chợt dịu lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc mượt của cô. Anh cúi người xuống trao cô một nụ hôn.
Hương thơm của anh phảng phất làm cô sững sờ. Rồi cô giữ chặt áo anh và nhắm mắt lại, để anh làm những gì anh muốn.
Nhưng anh đã không để bản thân mình vượt quá giới hạn. Anh chỉ hôn nhẹ lên môi cô và dừng lại trước khi đi quá xa.
Anh miễn cưỡng dừng lại, rồi ôm cô vào lòng. Giọng nói trầm ấm của anh thật sự đang làm tan chảy trái tim cô.
"Em có nhớ anh không?" Anh hỏi cô.
Cô chợt dừng lại một chút rồi kéo chặt áo anh. Cô lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt trong veo của anh tha thiết khi cô trả lời "Thực ra em nhớ những món ăn anh nấu hơn là anh đấy…"
"Thật đúng là người đam mê ăn uống" anh khẽ trách cô. Khuôn mặt tuấn tú của anh lóe lên một nụ cười, nhẹ như cơn gió. Rồi cô cảm nhận được sự mệt mỏi trong mắt anh dần tan biến.