Anh ngồi trước laptop nhưng không hề nhìn vào nó. Anh không chắc cảm xúc trong anh hiện tại là gì, chỉ biết rằng anh vừa đánh mất thứ gì đấy rất quan trọng. Thực sự Nhất Phong không nghĩ được gì lúc này.
Lỗ hổng trong tim anh ngày một lớn hơn, trong tâm trí anh cũng vậy. Trong giây phút ấy, anh chợt mở email ra và thấy một bức thư làm ảnh cảm động.
Đó là email từ Tịch Tâm Ý, tràn ngập những lời lẽ quan tâm.
Nhất Phong luôn cảm thấy ấm áp mỗi lần nhận được email từ cô.
Anh chợt phát hiện ra đấy là email riêng tư của anh và tất nhiên không ai biết đến nó, trừ Tịch Tâm Ý ra bởi cô là người anh yêu thương.
Khoảng trống trong tim anh dần được lấp đầy. Anh hít thở sâu rồi nhắm mắt lại. Vậy mà không hiểu sao, trong suy nghĩ của anh giờ này chỉ toàn là hình ảnh của Tịch Hạ Dạ nhỏ bé.
"Em đã để áo quần ấm trong xe cho anh rồi đấy. Ngoài kia trời lạnh lắm, anh nhớ phải giữ cho mình thật ấm đấy."