Bà chỉ im lặng, nên cô cũng không biết nói gì hơn ngoài lặng lẽ ngồi bên cạnh mẹ mình.
Một lúc sau, Thẩm Văn Na hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào hoàng hôn ấm áp ở phía đằng xa. Bà bấy giờ mới cất tiếng nói "Vậy cũng tốt."
Tịch Hạ Dạ bối rối, nhìn mẹ. Cô đắn đo lâu lắm, rồi cũng phải thốt lên: "Mẹ à, bố thật sự cũng…"
Cô chỉ muốn nói rằng bố cô cũng rất quan tâm đến bà nhưng sao cô không thể phát ra thành lời.
Cô im lặng một lúc lâu. Hai người nhìn nhau chẳng nói gì. Nhưng rồi khi cô nhìn mẹ mình, định cất lên lười an ủi thì, chuông điện thoại bỗng reo lên.
Đó là điện thoại của Thẩm Văn Na.
Bà Thẩm n rút điện thoại ra và thấy dãy số lạ hiện lên trên màn hình.
"Xin chào!"
Giọng nói lãnh đạm như thường lệ của bà vang lên,và người ở đầu dây bên kia là Nhạc Linh Tư!
"Chào? Có phải là Thẩm Văn Na đấy không? Là tôi Nhạc Linh Tư đây."