Hàn Nhất Phong ân cần an ủi cô, "Ổn thôi mà Tâm Ý. Em có ý tốt nhưng lại không thành. Hạ Dạ luôn tức giân khi mẹ cô ấy bị làm phiền. Anh nhớ đã từng nhắc em điều đó rồi, thế mà em lại không nghe lời anh. Đừng suy nghĩ quá nhiều nữa. Bây giờ hãy sửa sang lại mình và trang điểm tươi tắn một chút. Mọi người đã đợi rất lâu phía dưới lầu rồi"
Thấy Huỳnh San San xuất hiện ở cửa, Hàn Nhất Phong kéo Tịch Tâm Ý ra khỏi vòng tay mình và trao túi băng vào tay Huỳnh San San. "Giúp cô ấy chườm mặt. Những người phía dưới lầu chắc không còn nhiều kiên nhẫn nữa. Anh xuống thu xếp"
Anh nhìn xuống chiếc áo trên người nhăn nhúm vì những giọt nước mắt của Tịch Tâm Ý. Thật sự bất lực, một tiếng thở dài nén vào tận sâu đáy lòng.
"Được rồi, anh họ cứ đi trước đi, để lại chị dâu em lo"
Huỳnh San San vội vàng lấy túi nước đá