Giọng nói trong trẻo của cô lướt qua tai anh. Khi Mộ Du Thần quay lại nhìn cô, cô đang cầm đũa và nhướng mày khi nhìn anh, bối rối.
"Điều đó có làm cho vợ yêu của anh cảm thấy bị đe dọa không?" Giọng nói điềm tĩnh của anh cất lên.
Tịch Hạ Dạ nhìn anh từ bên cạnh, vẻ mặt bình thản của cô ánh lên vẻ không quan tâm. Sau đó, cô tiếp tục ăn thức ăn của mình trong khi đối diện cô, Thẩm Nguyệt đã tiếp tục bắt Mộ Du Thần uống.
Sau bữa tối, Tịch Hạ Dạ dọn dẹp và sau đó đến phòng làm việc của Thẩm Văn Na trong khi Mộ Du Thần chơi cờ với Thẩm Nguyệt.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên. Ngay lập tức từ phòng nghiên làm việc ra giọng nói trong trẻo của Thẩm Văn Na. "Vào đi!"
Tịch Hạ Dạ đưa tay ra mở cửa, bước vào, rồi ngước lên nhìn Thẩm Văn Na hiện đang ngồi trước bàn làm việc rộng rãi và gọn gàng. Bà ấy hiện đang nhìn xuống và viết với tốc độ chóng mặt. Có vẻ bà đang chấm luận văn ...
"Mẹ ..." Tịch Hạ Dạ đứng ở cửa và khẽ gọi.