Tịch Hạ Dạ nổi da gà khi nhìn thấy nụ cười của Vương Huệ. Một cơn gió lạnh thổi sau lưng khiến cô rùng mình.
Sao cô lại có cảm giác mình đã đi lạc vào lãnh địa của sói thế này?
Vương Huệ lập tức ẩn đi nụ cười đó bởi bà nhận ra được sự sợ hãi của Tịch Hạ Dạ. Một nụ cười thân thiện lại xuất hiện trên môi bà lần nữa và bà nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay đang đặt trên đùi của Tịch Hạ Dạ. "Đừng để ý đến ta. Chỉ là có một cô cháu dâu xinh xắn thế này làm ta vui mừng quá mức thôi! Cháu cũng nhanh tay quá đấy nhỉ? Nhưng đó mới đúng là tác phong người lính chứ! Tấn công ngay khi có cơ hội. Quyết đoán không có gì là sai cả, ta nói đúng chứ?"