Đó là giọng nói của Hàn Nhất Phong, Đặng Văn Ôn và Nhạc Linh Tư.
Tịch Hạ Dạ bị khó thở. Bàn tay đang đỡ cô dựa vào tường đang dần mất đi sức mạnh. Cô ngẩng đầu lên và nhìn Đặng Văn Ôn trong sự hoài nghi, nhưng cô đột nhiên không thể nói bất cứ điều gì.
Tịch Tâm Ý bắt đầu khóc một cách đột ngột, "Em xin lỗi, em không thể. Em không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân mà không có sự chúc phúc của chị, nhất là khi em...em chỉ muốn sự tha thứ của chị mà thôi, chị ... Hạ Dạ, làm thế nào em khiến cho chị cảm thấy tốt hơn? Chị sẽ sẽ tha thứ cho em, tha thứ cho những người khác nếu em buông tay đúng chứ? "
Đôi mắt của Tịch Tâm Ý tràn đầy nước mắt khi cô nhìn Tịch Hạ Dạ. "Nếu trong trường hợp đó, em sẵn sàng buông tay mà"
"Tâm Ý!" Hàn Nhất Phong lo lắng cau mày khi kéo Tịch Tâm Ý qua.
"Tâm Ý,con đang nói gì vậy hả?!"
Nhạc Linh Tư nhìn Tịch Tâm Ý trong sự kinh hoàng. Cuối cùng, cô nhìn Tịch Hạ Dạ. "Hạ Dạ, Nhất Phong và Tâm Ý sắp đính hôn. Con biết chính Tâm Ý đã đối xử với con như thế nào trong những năm qua mà. Tại sao con bám lấy quá khứ khi chúng nó vẫn luôn yêu nhau chứ? Sau này, Tâm Ý đã cứu rỗi cuộc sống của con. Có quá khó khăn khi bây giờ yêu cầu sự tha thứ từ con hay không hả?"
"Mẹ, dừng lại đi!" Tịch Tâm Ý hét lên với bà ta.
"Mẹ chỉ nói sự thật. Không phải tất cả đều vì nó, gia đình chúng ta mới trở nên như hôm nay sao? Cơ thể con vẫn luôn yếu ớt vì sự cố đó, nhưng giờ nó vô ơn và thậm chí không sẵn lòng tha thứ cho con nữa? Tâm Ý, con thật tốt bụng quá mức. Con quan tâm đến nó và sự bình yên trong gia đình nhà học Tịch. Con không biết rằng nó chẳng hề coi trọng tất cả những điều này ư! "
Nhạc Linh Tư nhìn Tịch Hạ Dạ với sự thất vọng.
Khuôn mặt của Tịch Hạ Dạ trông ráo hoảnh. Có thực họ sự đã nói rằng cô là người đã gây rối cho gia đình nhà họ Tịch hay không?
Gia đình của cô thì sao?
Ai gây rối gia đình của cô hả?
Nhiều năm trước, người phụ nữ này đã hủy hoại gia đình hạnh phúc của cô, nhưng bây giờ hung thủ đã đổ lỗi cho cô vì điều đó!
Cô cúi đầu và cố gắng thở. Đôi mắt rực cháy của cô nhấp nháy nhưng không có giọt nước mắt nào rơi ra từ đôi mắt khô khốc đó cả. Giọng nói của cô lúc này bình yên như mặt nước lặng.
"Tôi đã làm xáo trộn Tịch gia và phá hỏng sự bình yên trong gia đình các người ư? Các người có nghĩ rằng tôi đã phá hủy gia đình của ai đó khi bà khiến cha tôi rời khỏi mẹ và tôi hay không? Tịch Tâm Ý có tội khi cô ta tiếp cận Hàn Nhất Phong với ý định khác hay không hả?"
Những lời chỉ trích bình tĩnh của cô khiến những biểu cảm của Nhạc Linh Tư và Tịch Tâm Ý cứng người.
"Trong tất cả mọi người, hai người không có quyền nói về điều này. Tha thứ ư? Tôi sẽ không giờ tha thứ cho cả hai người ngay cả khi tôi chết đi. Nếu các người thực sự nghĩ rằng tôi nợ mạng của Tịch Tâm Ý"
Tịch Hạ Dạ đẩy Tịch Tâm Ý ra và lao về phía xe ăn trước khi vấp ngã vì những bước đi loạng choạng. Kỳ Lực cố gắng giúp cô, nhưng cô đẩy anh ra và túm lấy xe.
Một hình ảnh phản chiếu sáng lóe lên trong mắt mọi người.
Phập!
Mọi người có thể nghe thấy tiếng dao thép đâm vào da thịt.
"Hạ Dạ!" Hàn Nhất Phong sững sờ há hốc miệng nhìn Tịch Hạ Dạ.
"Chị!" Cơ thể của Tịch Tâm Ý run rẩy khi cô nhìn thấy một con dao gọt trái cây đâm thẳng vào vai Tịch Hạ Dạ. Máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương khiến Đặng Văn Ôn và Nhạc Linh Tư cũng bị sốc. Họ không bao giờ ngờ Tịch Hạ Dạ trầm lặng sẽ làm điều gì đó như thế này khi cô trở nên bướng bỉnh.
Một cơn đau lạnh và sắc nét nổi lên, giúp cô tỉnh táo. Đôi mắt cô lạnh như băng. Cô ép mình phải rút con dao ra khỏi vai trong khi mùi máu tanh hòa quyện cùng với thanh kim loại mạnh mẽ lan tỏa trong không khí.
"Tịch Tâm Ý, đây là tôi trả lại cho cô. Từ giờ trở đi, tôi không nợ bất kỳ ai trong số mấy người"
Cô ném con dao đi và máu đột nhiên phun trào từ vai cô. Cô sử dụng chiếc áo gió màu đen ấn vào vết thương của mình để che đi bờ vai ướt đẫm màu đỏ tươi.
Thật kỳ diệu, cô chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như vậy trước đây. Cô thậm chí có thể bình tĩnh bước đi khi mọi người nhìn cô với vẻ mặt kinh hoảng.
Có một vệt máu theo hướng mà Tịch Hạ Dạ để lại.
Khi đến góc cầu thang, cô nghe thấy âm thanh lớn của một cái tát sau đó Tịch Tâm Ý òa khóc, nhưng Tịch Hạ Dạ không còn tâm trạng để tâm đến nữa.
Từ giờ trở đi, cô không còn liên quan gì đến gia đình nhà họ Tịch nữa.
Ngược lai, ở một nơi khác…
"Cha! Làm thế nào cha có thể đánh mẹ như vậy?"
Đôi mắt của Tịch Tâm Ý mở to khi nhìn khuôn mặt giận dữ của Tịch Mộ Sơn và Nhạc Linh Tư.
Cô không thể tin rằng người cha bình thường điềm tĩnh và nội liễm của mình sẽ đánh một ai đó và thậm chí còn làm thế trước mặt Hàn Nhất Phong và Kỳ Lực.
"Con có thấy xấu hổ không hả? Các vị khách đang đợi ở tầng dưới. Tại sao con không đi xem cha mình đi?"
Tịch Mộ Sơn lườm Đặng Văn Ôn, rồi quay lại và nhìn Kỳ Lực. "Tổng tài Kỳ, bữa tiệc ở tầng dưới. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi vì bất kỳ sự bất tiện nào."
Kỳ Lực nhướn mày và liếc nhìn mọi người trước khi anh gật đầu và đi xuống cầu thang cùng với vệ sĩ của mình.
"Tịch Mộ Sơn! Sao anh dám đánh tôi?"
Tịch Mộ Sơn ném cho Nhạc Linh Tư một ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ trước khi đi xuống cầu thang. "Hôm nay là sinh nhật của Lão gia gia. Đừng trách tôi không thương tiếc nếu có ai gây thêm rắc rối nào nữa."
"Tâm Ý, đi và đưa ông của con xuống cầu thang đi!"
Trong lúc, Tịch Mộ Sơn đi xuống cầu thang thì trợ lý Ah Hạo bắt kịp ông.
"Đi và xem đi. Hãy chắc chắn con bé đã đến bệnh viện." Tịch Mộ Sơn khẽ thở dài.
"Vâng!" Ah Hạo trả lời và đi xuống nhanh chóng, anh lao về phía sân sau.
Nhạc Linh Tư khóc nhìn Tịch Mộ Sơn, không thể tin được chuyện vừa xảy ra.