"Cô chủ, xử lý vết thương trên tay cô trước đã, trông nó ghê quá, nếu để nhiễm trùng thì khó lành lắm."
Vừa lên xe xong thì Chị Vương liền nhắc.
Tịch Hạ Dạ nhìn vết thương đang đầm đìa máu, rồi cô khẽ gật đầu, "Để ý xem gần đây có bệnh viện không, gặp thì vào kiểm tra lại cũng được."
"Thế cũng được, rõ rồi tha Cô chủ."
Chị Vương nhanh chóng đáp lại.
"Mẹ, con xin lỗi, mẹ có đau không? Để Tiểu Thụy thôi cho mẹ…"
Mộ Tử Thụy rầu rĩ nhìn vào bàn tay nhuốm đỏ máu của Tịch Hạ Dạ, rồi cậu lên tiếng có chút khó chịu.
Tịch Hạ Dạ quay qua nhìn Mộ Tử Thụy đang tỏ rõ sự ăn năn, một lúc sau, cô cất giọng khàn khàn nói, "Giải thích lại mọi chuyện cho mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mà con lại bị ong vò vẽ chích như vậy? Có phải con lén trốn ra ngoài chơi không? Nói mẹ biết đi!"