Cảm nhận được cái chạm tay lạnh lẽo của cô, anh vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô còn ánh mắt sâu thẳm của cô nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của anh. Một lát sau, anh vui vẻ mỉm cười. "Ừm, được rồi mà. Anh không yếu đuối như em tưởng đâu. Tất cả những gì em cần làm là tin tưởng anh thôi."
Cô liếc xéo anh một cái rồi nói bằng giọng ngây thơ, "Chỉ là giống như trong tâm trí anh đang phải suy nghĩ nhiều điều, nên em có hơi lo."
"Gần đây có quá nhiều chuyện phải lo rồi. Anh cũng không sắp xếp lại hết được, nhưng em đừng lo. Sau hai hôm nay, đến khi em được xuất viện, anh sẽ ở nhà với em và nghỉ ngơi thêm ít ngày. Vì sao á? Gần đây em cắn rứt lương tâm và biết thương anh sao?" đôi mắt anh ánh lên sự vui vẻ khi anh trêu cô.
"Em không có lo cho anh. Em lo cho mấy con ma kia." Cô liền đảo mắt trong khi đôi môi hồng của cô khẽ cong lên rồi chuyển thành một nụ cười.
"Đã thế, anh phải làm con ma đó." Anh vui vẻ hùa theo lời nói của cô.