Cổ Kỳ Vũ đưa cho Cổ Linh Sa một ly nước.
Cô ngừng chuyện đang làm lại và ngồi xuống chỗ trống còn lại bên cạnh Cổ Kỳ Vũ. Rồi cô nhận lấy ly nước và hớp vài ngụm xong mới trả lời, "Cũng không nhiều ạ. Cha không biết Mẹ như thế nào sao? Mẹ chưa bao giờ quan tâm chuyện đó, và con chắc là cha cũng biết mẹ khá hờ hững với gần như mọi chuyện. Mẹ chỉ quan tâm đến cha thôi."
Cô liền được nước trêu ông ta tiếp, "Mẹ chỉ để mắt tới cha thôi cha à. Ngay cả con đối với mẹ cũng không quan trọng mà. Mẹ luôn gọi cho con để nói về cha."
"Thế mẹ nói gì về cha?" Cổ Kỳ Vũ nheo mắt nhìn Cổ Linh Sa, một nụ cười nhân hậu hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt ông ta.
"Mẹ chỉ nói là cha có thời gian làm việc nhưng không có thời gian dành cho me!" Cổ Linh Sa khúc khích cười nói.