Tịch Hạ Dạ nhướn mày nhìn anh và nhẹ nhàng lên tiếng, "Anh muốn biết sao?"
"Ừm!"
Nhìn cảnh anh nhẹ nhàng gật đầu hệt như một đứa bé tò mò và ngoan ngoãn vậy. Đôi mắt đen láy của anh ánh lên vẻ rạng rỡ, khiến Tịch Hạ Dạ có chút động lòng. Một lát sau, co cong môi và đáp lại, "Lát nữa anh sẽ biết."
Nghe thấy thế, Mộ Du Thần không hỏi thêm nữa. Vì cô đã nói lát nữa anh sẽ biết, anh đành an phận chờ đến lát nữa.
Nghĩ đến đây, anh không kìm lòng được mà vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đang đặt trên đùi mà không nói thêm gì cả. Vừa đan ngón tay vào với nhau, Tịch Hạ Dạ đã cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của anh.
Tịch Hạ Dạ cũng không nói gì nhiều. Ánh mắt của cô quét qua hai tay đang đan vào với nhau, rồi cô lại nhìn vào gương mặt điển trai của anh. Lúc cô nhận ra anh đã nhắm mắt nghỉ ngơi rồi, đôi mắt lấp lánh của cô lập tức trở nên ôn nhu.