Thấy Tô Thần cau mày khi anh cúp máy và nhìn thời gian, Trần Linh mỉm cười và hào phóng nói, "Nếu con bận thì cứ đi đi. Giờ con không thể trễ nải công việc được. Cũng không còn sớm nữa. Đồng Đồng, con về nhà với Tô Thần đi. Cha con sẽ tới sớm thôi."
"Không sao đâu ạ. Con ngồi đây với mẹ thêm chút nữa. Họ gọi để thông báo cho con buổi họp ngày mai thôi, nhưng lát nữa có thể con phải đến văn phòng lấy vài thứ," Tô Thần giải thích, nhưng ánh mắt của anh luôn chăm chú vào người phụ nữ nhỏ bé không nói tiếng nào kể từ khi anh vào phòng. Ánh mắt của anh liền từ tối sầm thành rực sáng. Hiển nhiên là Trần Linh đã thấy hết, và trong đôi mắt bà lóe lên một tia sáng nhẹ nhàng.
"Được rồi, giờ hai đứa mau về đi. Mẹ không giữ hai đứa ở lại nữa đâu. Hai mẹ con nói chuyện lâu quá nên mẹ có hơi mệt, nên giờ mẹ muốn ngủ chút. Đừng quấy rầy mẹ nữa. Nào, hai đứa mau về đi." Trần Linh đuổi cặp vợ chồng trẻ về.
"Mẹ!" Kỷ Tử Đồng nhăn nhó.